Lần đầu tiên tôi gặp anh là vào một buổi chiều mùa hạ. Tại thời điểm ấy, tôi đã không thể nào biết được rằng, người đàn ông ngồi lặng lẽ trong mưa đó chính là một phần rất quan trọng trong cuộc đời mình.
Anh ngồi dưới tán cây cổ thụ già mọc trên đỉnh đồi, từ chỗ tôi đứng chỉ có thể trông thấy từ phía sau lưng nửa người bên phải của anh, nửa còn lại đã bị thân cây che khuất rồi. Anh ngồi đó, trầm tư trong những suy nghĩ mà tôi không thể nào biết được. Thậm chí đến lúc có thể cùng nhau trò chuyện, anh vẫn luôn có những giây lát lặng im, dường như tâm trí đã đi đến một nơi nào rất xa xôi, không còn nghe thấy những điều mà tôi nói nữa.
Tiếng kèn harmonica cất lên giữa cơn mưa chiều bất chợt. Âm thanh lan ra trên ngọn đồi, xuyên qua những hạt mưa, cứ thế mà tràn xa mãi. Tôi đứng ở chân đồi, lắng nghe giai điệu của bản hoà tấu vừa thân quen vừa xa lạ. Khi được dạo bằng piano, bản nhạc này tạo ra thứ thanh âm trong trẻo nhất, nhưng khi chuyển thành harmonica, giai điệu lại tha thiết, trầm lắng, dù cho âm thanh phát ra thì như những tiếng ngân cao vút. Tôi không hiểu được vì sao khi tiếng kèn tan ra hoà vào mưa, rớt trên tóc, trên môi, chạm vào da buốt lạnh, tôi thấy tim mình nhói đau.
Giây phút cảm nhận cái đau khẽ khàng từ chính bên trong mình, tôi cũng đồng thời nhận ra mình đang khóc. Nước mắt đã trào ra từ lúc nào, quyện vào trong mưa, lạnh giá.
I often close my eyes
And I can see you smile
Kiss the rain, đó là tên bản hoà tấu. Tôi không thường nghe nhạc loại này nhưng lại nhận ra ngay tên bài nhạc từ những giai điệu đầu tiên.
Tiếng kèn harmonicar làm tôi bỗng thấy đau lòng, từ sâu thẳm bên trong mình tôi cảm nhận được có thứ gì đó đang run rẩy, tổn thương. Giống như là mất mát. Bất giác, tôi tưởng chừng như trong quá khứ của rất nhiều năm về trước, có ai đó đã ngồi bên cạnh tôi, cũng trong một ngày mưa vô cớ, thổi lên giai điệu da diết buồn đau này. Nhưng tôi không thể nào nhớ ra được gì nữa, chỉ cảm thấy lòng mình vỡ oà trong nỗi buồn thương vô hạn.
You reach out for my hand
And I’m woken from my dream
Although your heart is mine
It’s hollow inside
I never had your love
And I never will…
Tôi đi dần lên phía đỉnh đồi để tìm chủ nhân của tiếng nhạc. Mưa lất phất bay, cỏ dưới chân đã ướt đẫm, run rẩy đưa mình theo những cơn gió nhẹ. Không hiểu sao lúc đó tôi có cảm giác mình nhất định phải gặp được con người này, hỏi người ấy vì sao lại ngồi một mình trong mưa rào mùa hạ mà tạo ra thanh âm đau buồn đến vậy. Người ấy đang bày tỏ sự cô đơn, đang nhớ đến một ai hoặc điều gì đó, hay chỉ vô tình muốn thổi khúc nhạc ấy thôi?
Nhưng ngày hôm đó tôi chẳng tìm được câu trả lời, chỉ có tiếng kèn harmonica ngân dài bất tận…
Bóng lưng của anh ngày một hiện rõ khi tôi lên gần đến đỉnh đồi, ở khoảng cách này, những hạt mưa không còn làm cho cảnh vật trước mắt bị nhoè đi nữa. Anh xoay lưng về phía tôi, chỉ lộ ra một bên vai phải qua thân cây xù xì, dáng vẻ ấy nhìn sao mà cô độc, quạnh quẽ đến xót lòng. Nhưng cũng từ chính nơi con người đầy khắc khoải đó, thứ thanh âm da diết nhất mà tôi từng nghe đã được phát ra, mặc cho mưa rơi lạnh tê rớt trên bờ môi và những ngón tay gầy xanh xao.
Rồi bỗng nhiên, tiếng nhạc dừng lại, xung quanh chỉ còn âm thanh của mưa rơi trên cỏ, đều đặn, liên miên. Tôi thấy lòng đầy hụt hẫng, hệt như vừa đánh mất một thứ gì quan trọng trong đời. Cứ như thể, tự bao giờ, tiếng kèn harmonica đã mọc rễ nảy mầm, ghim vào lồng ngực, trở thành một phần trong cơ thể, không thể tách rời. Tôi khựng lại, đứng lặng trong mưa mà không hiểu được vì sao mình có cảm giác chơi vơi đến vậy. Anh vẫn ngồi đấy, không quay người nhìn lại, nhưng tôi biết anh đã nhận ra sự có mặt của mình.
– Xin lỗi, tiếng kèn hay quá, tôi chỉ lên đây để xem đó là ai.
Không có tiếng trả lời. Âm thanh cất ra từ tiếng nói của tôi nhanh chóng rơi vào thinh lặng, vẫn chỉ còn lại tiếng mưa.
Tôi bước thêm vài bước nữa, và trong một giây ngắn ngủi, không biết có phải mình bị hoa mắt hay không, tôi đã thấy vai anh run lên, hoặc có thể là anh chỉ đang trở mình, rồi lại quay về trạng thái bất động ban đầu. Buổi chiều hôm đó, anh đã nói chuyện với tôi, chỉ đúng một câu rồi im bặt, vô tình như mưa, chỉ có tiếng kèn harmonica là vẫn đầy tha thiết.
– Đừng bước tới, mưa nặng hạt rồi, về đi!
Những từ tôi nghe được từ anh chỉ có thế, nhưng giọng nói đó, dường như có chút quen thuộc. Hay vì đó là chất giọng miền Bắc trầm ấm mà tôi vẫn thường thích nghe nên cảm thấy vậy, dù sao cũng không thể nào biết được.
Lúc đó, chắc tôi định nói thêm vài câu nữa, nhưng có vẻ anh không muốn trò chuyện với người lạ nên tôi quay xuống chân đồi, quên mất những câu hỏi mà lúc đi lên mình đã nghĩ. Có điều gì đó toát ra từ anh làm tôi thấy ngần ngại, hoặc cũng có thể, tại lúc này đây, chúng tôi vẫn còn đang xem nhau như người xa lạ.
Tôi đi xuyên qua cánh rừng nhỏ để trở về nhà, mưa nhẹ hạt, gió mơn man lạnh, tiếng kèn Harmonica vẫn văng vẳng vọng lại khắp bốn bề.
…
Nhiều hôm sau trời mưa rất to, tôi không trở lại ngọn đồi được nữa. Trong lòng tự hỏi anh có còn ở đấy hay không, thấp thỏm như nhớ một người thương. Có lẽ vì tôi thấy anh kì lạ, và tiếng kèn đó vẫn ám ảnh trong đầu, nên tò mò muốn biết nhiều hơn nữa.
Cũng từ hôm đó tôi có những giấc mơ lã lẫm về một người đàn ông mà mình không nhìn rõ mặt. Cứ khi nào tôi nhìn đối diện vào người đàn ông ấy thì từ vai trở lên bỗng loé sáng, đường nét trên gương mặt đó chỉ còn là một cái hố ánh sáng không gợi được gì thêm. Trong giấc mơ, người đàn ông đó hay nắm tay tôi đi dạo, khung cảnh xung quanh cứ thay đổi vùn vụt, cứ như một cuộc hành trình, tôi chỉ cảm nhận được rằng bàn tay đó tuy khô ráp nhưng ấm áp một cách lạ kỳ. Khi tỉnh lại, tôi vẫn mơ hồ cho rằng những ngón tay mình vẫn còn hơi ấm như thể chỉ vừa mới buông.
Rồi một buổi chiều mưa không rơi nữa, nền trời vẫn đùng, nắng vẫn lặn mất tăm. Tôi lại băng qua cánh rừng để đi về phía ngọn đồi có tiếng kèn harmonica trong chiều nào mình đã vô tình bắt gặp. Mọi thứ vẫn y nguyên ở đấy, cỏ phủ xanh lên tận đỉnh đồi, một vài bụi hoa đã nở sau nhiều ngày mưa, cánh mỏng manh trắng. Gió lướt qua làm ngả nghiêng những ngọn cỏ xanh rì, lao xao cọ vào chân khi tôi bước từng bước nhỏ, có cả tiếng lá cây xào xạc nằm lại phía sau lưng, và tán lá của cây cổ thụ trên đỉnh đồi lúc nào cũng đung đưa đung đưa theo từng cơn gió. Cảnh vật vẫn cứ bình yên như thế, chỉ thiếu mỗi cơn mưa.
Tôi vui mừng khi nhận ra tiếng kèn harmonica phát ra từ đỉnh đồi. Khi không xem lẫn tiếng mưa, thanh âm không bị những hạt nước chặn lại, càng bay lên cao vút. Anh vẫn thổi Kiss the rain trong một chiều tàn lặng lẽ.
And every night
I like awake
Thinking maybe you love me
Like I’ve always loved you
But how can you love me
Like I loved you when
Tôi lại đi lên phía đỉnh đồi, thầm cầu mong anh sẽ quay lại, chỉ cần quay lại nhìn tôi rồi mỉm cười thôi…
Chẳng hiểu sao tôi lại có khao khát muốn được tiếp xúc với người đàn ông này, muốn được giao tiếp, muốn được trò chuyện, muốn được sẻ chia. Anh ngồi đó với cái bóng lưng lấp đầy cô đơn, đôi vai dường như muốn xuôi xuống nhưng lại không thể, và cả tiếng kèn cũng như muốn gửi gắm tâm tư. Trong lòng tôi dâng lên mội sự đồng cảm kỳ lạ, đồng cảm với một con người mình chưa từng quen biết, nhưng lại có cảm giác mình có thể chạm vào thật sâu bên trong anh, xoa dịu thứ bất an đã từ lâu không ai ngăn lại. Ước gì, tôi có thể ngồi xuống bên anh…
Tôi bước đi trong dòng suy nghĩ phải làm thế nào để bắt chuyện với anh mà không nhận ra tiếng kèn đã dừng, đến khi ngẩng lên thì đã đứng cách anh một khoảng thật gần. Chính ngay lúc đó tôi lại ngập ngừng không biết phải nói gì. Những thứ chuẩn bị trong đầu một lần nữa lại bay đi đâu mất, để lại tôi đứng chơ vơ, càng lúng túng hơn khi anh chẳng thèm quay đầu lại.
– Hmm…
– Hình như nơi này không còn yên tĩnh nữa rồi.
Ở khoảng cách thật gần này, dù tiếng nói của anh bị gió bạt ra phía sau, tôi vẫn giật mình khi bỗng nhiên có cảm giác âm thanh này như đang phát ra từ sâu bên trong tâm trí, khiến tôi xúc động như gặp lại một người quen xưa. Anh khẽ xoay người lại, chỉ là xoay một bên gương mặt để tôi nhìn thấy tóc anh xoà xuống, mắt ánh lên một tia nhìn khó hiểu. Chẳng phải anh nhìn tôi, anh chỉ quay sang phải dựa đầu vào thân cây rồi nhìn phóng tầm mắt về phía những cụm hoa đang bị gió thổi bay. Tôi thở phào nhẹ nhõm, dù nói câu ấy nhưng gương mặt anh trông bình thản vô cùng, thậm chí tôi ngờ rằng mình đã nhìn thấy anh nở một nụ cười rất chóng vánh, không có vẻ gì là khó chịu cả.
– Tôi có làm phiền anh không? Chỉ là đi dạo, chân lại đưa đến nơi này. Thế có gọi là có duyên không?
Hình như tôi đang nói dối, chẳng có tình cờ nào đưa lối, tôi đã chờ đợi cuộc gặp này từ lâu. Nhưng đó là một cách bắt chuyện dễ dàng trong những cách dễ dàng.
– Duyên à? Cũng có lẽ…
Anh bỏ lửng câu nói, im lặng phủ lấy ngọn đồi, không gì ngoài tiếng gió xạc xào qua tán lá xanh. Tôi từng nói sẽ có những lúc anh ở vào miền thinh không nào đấy, và đây là lần đâu tiên tôi bắt gặp, cảm giác cứ như thể câu chuyện của chúng tôi đến đây đã chấm dứt, không còn gì để khơi gợi lên nữa. Nhưng tôi đã đi được đến nơi này thì không muốn bỏ về nhanh như vậy, tôi biết rằng nếu mình không nói ra điều gì nữa thì sẽ chẳng bao giờ chạm được đến đáy tâm hồn của anh.
– Tôi có thể nghe tiếng kèn của anh một lần nữa được không?
– Uhm…
You can’t even look me straight in my eyes
I’ve never felt this way
To be so in love
To have someone there…
Tiếng kèn harmonica vang vọng trong không trung, vướng vào tán lá, lấp lánh ngay trên đỉnh đầu. Tôi ngồi xuống dưới gốc cây cổ thụ, xoay lưng về phía anh, cảm nhận từng nốt nhạc trong bản hoà tấu làm tan chảy mọi tâm hồn. Giây phút đó tôi đã có một suy nghĩ thật tham lam, rằng chúng tôi cứ ngồi mãi như thế, anh thuộc về tôi, chúng tôi thuộc về thế giới này, lặng lẽ sống dưới bóng cây cổ thụ già, trong tiếng kèn harmonica không bao giờ kết thúc. Nếu có thể có được những điều ấy, tôi nguyện đánh đổi tất cả mọi thứ trên đời.
Chúng tôi đã ngồi như thế rất lâu, dù bị thân cây chắn ngang, nhưng vẫn có cảm giác là đang tựa vào nhau, bình yên đến lạ. Hay tại vì, đã rất lâu rồi, tôi không hiểu được thế nào gọi là bình yên, nên khi cảm giác dễ chịu này xâm chiếm, tôi cứ muốn giữ chặt lấy nó không rời.
Có chú bướm nào đó đậu lên mũi giày, đôi cánh xám bất động giây lát, cứ như thể nó cũng đang lắng nghe tiếng nhạc từ anh. Tôi hít một hơi thật sâu mùi cỏ xanh đang thoảng trong gió, rồi thở ra bằng tất cả sự nhẹ nhõm trong lòng.
…
Cuộc gặp gỡ thứ hai kết thúc trong tiếng kèn harmonica trọn vẹn. Tôi vẫn chẳng biết gì nhiều hơn, nhưng đã tiến gần anh được một đoạn. Mọi thứ cứ chầm chậm từng chút, tôi có thêm nhiều những buổi chiều ngồi quay lưng lại với anh, nghe anh thổi harmonica, rồi chuyện trò về những thứ linh tinh quanh mình. Tôi để ý những khoảng lặng trong những khi anh bỏ lửng câu nói, như có gì nghẹn lại, trôi vào hư vô. Có phải anh định nói gì đó với tôi, nhưng nhận ra là chưa phải lúc, hoặc chẳng cần phải gợi lên, nên đành lặng im trong dòng suy tưởng riêng mình. Lúc đó tôi cũng chẳng biết phải nói gì, bâng quơ ngắt một ngọn cỏ, vò nát nó giữa những ngón tay.
Giữa tôi và anh, trong những cuộc gặp gỡ tình cờ, chắc có lẽ đã không biết phải đối xử với nhau như thế nào. Nửa muốn phơi bày con người của mình ra cho người kia hiểu, nửa e dè những lời chuyện trò này rồi cũng như cơn gió, tan vào thinh không. Chỉ có mưa là chân thật, chạm vào người, chạm đến đâu là cảm nhận được đến đấy, không gian dối, không lập lờ. Cả tôi và anh đều muốn những điều chân thật, nhưng cũng mơ hồ sợ những thật thà đó sẽ làm mối quan hệ này cách xa.
Tôi vẫn mơ giấc mơ về người đàn ông đối tốt với mình như thể chúng tôi đã từng yêu nhau, có lúc khi nhìn vào vùng sáng phía trên vai của người ấy trong mơ, tôi đã hy vọng rằng mình sẽ nhìn thấy gương mặt của anh ở đấy, dịu dàng như những lần chúng tôi ngồi bên nhau. Nhưng cũng như lần đầu tiên, chỉ có một cái hố ánh sáng hun hút sâu, tựa hồ nếu tôi cứ cố nhìn thì sẽ bị hút vào đó mãi mãi, không tìm ra sự thật. Tỉnh giấc, tôi thấy một chút se sắt đau. Cứ sau mỗi giấc mơ về kẻ lạ ấy thì lòng tôi lại đau nhiều hơn một chút, phải chăng là do khi biết tất cả chỉ là mơ thì lại ngập tràn nuối tiếc?
Những cơn mưa vẫn đến và đi, trời sắp chuyển sang thu, gió về nhiều trên phố. Tôi vẫn tìm anh ở nơi duy nhất ấy, trong thời đại mà chỉ cần có kết nối wifi là có thể nói chuyện hàng giờ liền, chúng tôi lại cho phép mình cái quyền được gặp gỡ tình cờ đến thế, để mỗi khi lần tìm ra đến chân đồi là mỗi lần tràn ngập chờ mong.
Có những hôm anh không thổi harmonica nữa, chỉ ngồi bất động nhìn vào không trung. Có thể anh đang nhìn những đám mây đục lừ chẳng buồn trôi, cũng có thể anh đang nhìn những cánh chuồn chuồn bay lưng chừng chẳng chịu đáp, mà cũng có thể, anh đang nhìn vào hình bóng của một ai đó mà tôi không thể nào gọi tên.
– Anh đang nghĩ gì vậy?
– Nghĩ đến một người từng ở nơi này.
– Người yêu à?
– Cũng giống như vậy.
– Thế bây giờ cô ấy ở đâu?
– Vẫn ở chốn này.
Tôi bần thần trong giây lát. Hoá ra lý do anh vẫn cứ hay ngồi đấy là vì một người đã không còn. Chắc anh đã yêu cô ấy thật nhiều, nhiều đến nỗi không thể rời khỏi nơi đầy ắp kỷ niệm này. Người con gái ấy, thật hạnh phúc biết bao.
Nghĩ đến chuyện trước đây anh vẫn thường thổi harmonica cho cô gái ấy nghe giống như bây giờ, bất chợt tôi thấy tim mình khẽ nhói đau.
“Em có thể nghe chuyện về cô ấy không? Có lẽ những kỷ niệm về cô ấy khiến anh luôn thấy đau buồn, nhưng người đã không còn nữa… Nếu nói ra có thể làm anh thấy nhẹ lòng thì hãy nói ra đi.”
Tôi cứ nghĩ anh sẽ im lặng nhưng không hiểu sao anh lại bật cười, trong giọng cười có chút gì đó thoải mái. Những điều anh kể ra có thể làm lòng tôi không mấy dễ chịu, nhưng được biết nhiều hơn về anh, tôi thấy cũng không có gì phải lo nghĩ. Huống chi, cô gái ấy đã không còn. Thứ còn lại trong lòng anh chỉ là một vết thương, dần dần sẽ được thời gian khâu lành lại.
– Em có thật sự muốn nghe không?
– Có.
– Anh cũng nghĩ có một ngày mình sẽ kể, không phải là vì anh, mà là vì cô ấy.
– Như thế thì càng nên kể đúng không?
– Uhm. Một ngày mưa của nhiều năm trước, lúc đó anh không sống ở nơi này mà trong một thành phố khác, cô ấy cũng vậy. Bọn anh cùng đi chung trên một chuyến xe buýt.
– Đó là một cơn mưa rất to phải không?
– Em… Uhm. Cơn mưa ấy rất to, anh nhìn ra cửa sổ thấy nhoè nhoẹt những nước là nước. Vì đang đứng nên anh nhận ra ngay cô ấy ngồi ở gần cửa sổ, đang sờ tay lên kính theo một cách rất lạ kỳ.
– Là chạm vào rất khẽ, ve vuốt theo dòng chảy của những hạt nước, cứ như thể là tay mình chạm trực tiếp vào mưa… Ah, em xin lỗi, lại cắt ngang câu chuyện của anh, nhưng tự nhiên trong đầu em lại xuất hiện hình ảnh đó.
Anh ngừng lại giây lát, dường như là tôi đã đoán đúng. Tất cả ập đến trong đầu tôi cứ như một thước phim cũ, có anh và cô ấy trên chuyến xe buýt đông người vào một buổi chiều mưa mùa hạ, tôi còn nhìn thấy cô gái ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh biển, tóc xoã một bên vai, còn anh thì mặc áo thun in những dòng chữ ngoằn ngoèo màu đen, chăm chú nhìn theo những ngón tay của cô di di trên mặt kính, gương mặt đầy hiếu kỳ. Lúc đó tôi đã không hỏi thêm rằng có phải cô gái có đeo một chiếc khuyên hình ngôi sao ở phía bên tai lộ ra hay không, bởi vì tôi biết những hình ảnh trong tưởng tượng này của tôi dù có tình cờ mà đúng, thì cũng chẳng có nghĩa lý gì. Nhưng sao cảm giác quen thuộc lại làm tôi tưởng chừng như mình cũng đang có mặt trên chuyến xe ngày hôm ấy, lặng lẽ ngồi ở đâu đó quan sát chuyện tình yêu của hai người.
Anh tiếp tục kể, tôi lại mường tượng ra những khung cảnh khác, chẳng cảm thấy ghen tị mà có chút phấn khích cứ như thể mình chính là cô gái ấy, ngày ngày đi bên cạnh anh. Câu chuyện kéo dài cho đến lúc ngày tàn, tôi nhận ra giữa họ đã có rất nhiều kỷ niệm, anh nhớ tỉ mỉ đến từng sự việc nhỏ nhoi. Khi nghe những điều ấy, tôi đã nghĩ mình sẽ khó chịu, nhưng ngược lại cứ muốn anh kể càng chi tiết càng tốt, cứ như vậy tôi mới có thể đi sâu vào bên trong nỗi buồn phiền của anh, vỗ về nó bằng đôi bàn tay nhỏ bé của mình.
Đêm đó, tôi mơ thấy khung cảnh trên một sân thượng mà tôi cho là trong khuôn viên trường đại học, hoàng hôn kéo dài sau những đám mây ửng vàng, như muốn níu lại những tia sáng cuối cùng. Trong giấc mơ tôi hoá thân thành cô gái ấy, đang say sưa ngắm nhìn anh thổi kèn harmonica. Giai điệu của Kiss the rain hiện lên chân thật như thể đây chẳng phải là cơn mơ. Mở mắt ra, tiếng nhạc tưởng chừng như vừa mới dứt, vẫn còn lại chút dư âm.
Có những ngày khi đi lên đỉnh đồi, tôi chẳng nhìn thấy anh ở đấy. Chúng tôi chẳng hẹn nhau bao giờ, cứ tình cờ đến và nhìn thấy nhau, giống hệt lúc ban đầu. Khi không có anh, tôi thử ngồi vào nơi anh vẫn thường ngồi, nhìn vạn vật qua tầm mắt mà anh đã nhìn, cảm thấy cũng không có gì khác biệt. Nhưng chẳng rõ tại sao, anh vẫn chọn ngồi ở đấy. Có thể, khi cô gái kia ở đây, đã từng rất nhiều lần ngồi vào chỗ trống bên cạnh, tựa đầu vào vai anh.
Còn vị trí của tôi, cho đến tận giờ phút này, cũng chỉ là ngồi cùng anh ở phía đối diện, quay lưng lại với nhau, cách một gốc cổ thụ già. Tôi chưa bao giờ tiến xa hơn vị trí ấy, và anh cũng như vậy. Giữa chúng tôi dường như đã ngầm đặt ra một thứ quy định, chẳng ai muốn vượt qua. Vì gốc cổ thụ rất to, một người cao to ôm không hết, nên tôi không thể nhìn thấy toàn bộ con người của anh ngồi khuất sau cái bóng đen to kềnh của thân cây trăm tuổi, điều duy nhất tôi nhìn thấy để biết anh hiện hữu, là tiếng kèn harmonica da diết bất kể đó có là một ngày mưa đầy u buồn. Có lẽ, anh chưa bao giờ nhìn vào mặt tôi, bởi vì khi tôi đến thì anh đã ngồi ở đấy rồi, khi đi cũng là tôi về trước, anh chẳng có lúc nào quay đầu lại chào. Chúng tôi cứ âm thầm chấp nhận như thể chẳng có gì phải hờn trách, chỉ là một lẽ tự nhiên.
Những lần gặp gỡ sau đó, ngoài những khi nghe anh thổi kèn, nói những chuyện về mây trời hoa cỏ, khoảng thời gian còn lại tôi sẽ bảo anh kể tiếp chuyện tình ngày xưa. Tôi chăm chú lắng nghe trong những hình dung ngày càng giống thật, đêm có những giấc mơ nhập nhoạng về một tình yêu không thuộc về mình. Tôi cứ mơ nhiều giấc mơ khác nhau về cuộc tình của anh, hệt như lời anh kể, nhưng những chi tiết trong mơ lại sống động hơn nhiều.
…
Chiều nay mưa nhẹ hạt, chân lại đưa tôi về phía ngọn đồi. Trên đoạn đường băng qua cánh rừng tôi đã nghĩ, có phải vì quá chú tâm đến chuyện của anh mà tôi ngày càng có nhiều hình ảnh và giấc mơ không thuộc về mình. Những điều nhìn thấy trong suy nghĩ làm lòng tôi thoáng chút buồn, chẳng rõ đó là nỗi buồn gì, nhưng cứ bám dai dẳng suốt những ngày chờ đợi được gặp anh.
Bất giác, tôi nghĩ mình đã yêu anh.
Yêu một người vẫn còn vấn vương hình bóng cũ.
Đã rất lâu rồi tôi chẳng yêu ai, cũng không nhớ ra mình đã từng yêu ai chưa. Những thứ mơ hồ trong quá khứ, chưa một khi nào rõ ràng. Có nhiều lúc tôi chẳng biết mình là ai, cứ dật dờ sống và khoác lên một nụ cười để được yêu mến, và chỉ dừng lại ở lòng yêu mến đó thôi.
Nếu biết tình cảm của tôi, anh có muốn đón nhận nó không?
Tôi soi mình trong gương, nhìn lâu thật lâu như thể hình ảnh phản chiếu đó không hề tồn tại. Con người này, lớp da này, mọi thứ rồi cũng sẽ hoá thành cát bụi. Nhưng trước khi bị phá huỷ bởi thời gian, có ai thực sự muốn chạm vào nó không?
Anh có muốn chạm vào tận sâu trong tôi như tôi đã làm điều đó với anh không?
Anh có đủ cương quyết để bóc trần hết tất cả và bước đi cùng tôi không?
Anh có thể ở bên tôi như đã từng ở bên cô ấy hay không?
Có… hay là không?
Trong lòng tôi lại đầy những rối ren, chẳng biết từ khi nào đã đi lên gần đến đỉnh đồi. Anh đang thổi Kiss the rain, nhưng mãi đến lúc này tôi mới nhận ra được.
– Hôm nay là đoạn cuối của câu chuyện.
– Nhanh thế à? Em nghĩ vẫn còn nhiều thứ anh không kể.
Anh không trả lời câu hỏi của tôi, để lại một khoảng lặng. Rồi khi trời nổi gió, anh cất cao giọng như thể sợ tôi không nghe thấy được tiếng của anh xuyên qua tầng không khí giữa thân cây cổ thụ già, câu chuyện đi vào đoạn bi thương mà tôi chẳng bao giờ ngờ tới được.
– Lần cuối cùng anh gặp cô ấy đã cách đây hơn hai năm rồi. Cô ấy đứng dưới cơn mưa cuối mùa, cười không ngớt… Cô ấy khoe với anh đã tìm thấy chiếc khuyên tai hình ngôi sao, cô ấy bảo rằng vật đó rất quan trọng vì cô ấy đã đeo nó trong lần đầu tiên gặp nhau. Cô ấy cứ vừa cười vừa đi lùi lại, trông tươi tắn như một đoá hoa nở ra sau cơn mưa… Nhưng cô ấy không nhận ra mình đã đi ra ngoài phần lề dành cho người đi bộ. Có chiếc ô tô lao tới, anh chẳng kịp nói với cô ấy gì cả, chỉ kịp lao ra kéo cô ấy vào nhưng đã muộn. Cả hai đứa đều không tránh được cú va chạm kinh khủng với chiếc xe đang lao đi trong mưa.
Tự nhiên tôi thấy đầu óc mình quay cuồng, một cơn đau đầu ập đến, những hình ảnh về cơn mưa trong câu chuyện của anh hiện ra, niềm vui của cô gái, nét mặt hốt hoảng của anh, mọi thứ cứ lần lượt ùa đến ào ạt. Mồ hôi túa ra trên trán, tôi thấy tay mình lạnh ngắt, lồng ngực thì thắt chặt, nước mắt bất giác chảy ròng.
Tôi cố nén tiếng thở gấp gáp của mình để anh không nhận thấy. Mà cũng có thể, tiếng kể chuyện của anh đã át đi sự bấn loạn trong lòng tôi rồi.
– Khi anh tỉnh lại trong bệnh viện thì đã không thể gặp được cô ấy nữa. Mẹ anh kể cô ấy đã chuyển nhà. Anh điên loạn tìm mọi cách để có được tin tức, cuối cùng cũng biết chính là thành phố này, một nơi cũ mà trước đây cô ấy từng sống. Anh nhớ có lần cô ấy đã kể về ngọn đồi bí mật mà cô ấy vẫn tìm đến mỗi khi buồn, nên khi đến đây để chờ đợi cô ấy, anh đã luôn ngồi dưới gốc cây cổ thụ này, thổi bài nhạc quen thuộc ngày xưa, mong rằng cô ấy sẽ tìm đến…
Khoảng lặng. Gió rì rào rì rào. Chỉ có gió lướt qua ve vuốt những nỗi đau, từ tận sâu nơi lồng ngực trống tan hoang.
– Anh đã chờ một tháng, hai tháng, rồi một năm, hai năm… Suốt từng ấy thời gian chưa từng từ bỏ, không phải là để trở về bên cạnh cô ấy, mà chỉ để được nhìn thấy và trò chuyện với cô ấy dù chỉ một lần, để biết cô ấy vẫn đang có cuộc sống mới thật tốt, một cuộc sống mà trong hiện tại hay ký ức thì anh cũng không hề tồn tại… Bởi vì, vụ tai nạn đã làm cô ấy mất đi ký ức, chẳng còn nhớ đến bất kỳ ai, kể cả anh. Và cứ như vậy thì có lẽ sẽ tốt hơn…
Đến lúc này thì tôi đã không thể kiềm được nữa, bật ra những tiếng thổn thức. Tôi muốn oà khóc và ôm lấy anh, lúc này tôi chỉ có thể đến và ôm lấy anh thôi.
– Rồi anh có chờ được cô ấy tìm đến không?
Giây phút đó, anh im lặng. Gió ngưng bặt, cây lặng im, sự im lặng của đất trời, của lòng người. Mọi thứ đều bất động, chỉ có giọt nước mắt trên mi tôi là đang chảy.
– Cô ấy… vẫn chẳng đến một lần.
Tôi bật dậy, muốn bước đến chỗ anh nhưng lại đứng sững ra. Tôi không hiểu vì sao anh đã kể câu chuyện bằng tất cả sự nhớ nhung trong lòng mình, nhưng đến phút cuối lại kết thúc nó bằng một lời nói dối. Phải chăng, anh đã không còn muốn chờ đợi nữa rồi?
Ở bên kia gốc cây, anh vẫn không quay lưng lại. Tôi đứng bất động nhìn tấm lưng ấy bằng tất cả nỗi đau trong lòng mình. Cổ họng tôi nghẹn đắng, chẳng thể thốt lên được lời nào. Nhưng rồi, bằng tất cả đau đớn đã kìm nén trong lòng, tôi để chúng vỡ oà, tuôn ra ào ạt. Mọi thứ, hoặc là nên kết thúc, hoặc là nên bắt đầu lại từ đầu.
Tôi nói trong tiếng nấc, bằng tất cả những xót xa đã tìm ra được lời đáp. Âm thanh bay vào gió và tan đi mất, chỉ còn lại nỗi đau đang chìm dần xuống đáy tim.
– Anh nói dối! Cô ấy đã đến đây, trong một chiều mưa mùa hạ… Cô ấy vẫn nhớ rất rõ buổi chiều mưa hôm ấy, tiếng kèn harmonica làm tan nát cả cõi lòng, không hiểu vì sao lại nghe tim mình đau đến vậy. Rồi cô ấy đã ngồi cùng anh trong rất nhiều những buổi chiều, ngay chính tại nơi này, quay lưng lại với nhau, chưa một lần chạm mặt. Cô ấy đã lắng nghe câu chuyện tình yêu của anh và nhìn thấy những hình ảnh kì lạ, nhưng cô ấy không ngờ rằng chẳng phải do tưởng tượng mà đó chính là những ký ức bị mất của mình… Suốt ngần ấy thời gian cô ấy vẫn chỉ nghĩ mình đang nghe một câu chuyện . Bởi vì, chẳng ai nói cho cô ấy biết về sự tồn tại của anh, chẳng một ai cả. Rồi dù cho không nhớ được gì, dù vẫn nghĩ đó chỉ là quá khứ của riêng anh, nhưng dần dần cô ấy đã yêu người kể chuyện… Nhưng đồng thời cô ấy cũng nhận ra là đang có một khoảng cách mà cô ấy không thể nào tiến lại, ngăn cản những ước muốn về một tình yêu… Mãi cho đến lúc anh kể về vụ tai nạn thì cô ấy mới bắt đầu nhớ lại toàn bộ, cô ấy đau đớn khi biết được người đàn ông mà mình không dám chạm đến cũng chính là người đàn ông mà cô ấy đã yêu suốt từ trong quá khứ ngày xưa… Mọi thứ như một giấc mơ, nhưng là giấc mơ tàn nhẫn nhất mà cô ấy đã mơ…
Sau cùng, mọi thứ đã được phơi bày, rõ ràng từng chút một. Tôi chờ anh quay lại, bằng vẻ mặt kinh ngạc đến tột độ, hay bằng vẻ mặt buồn đau đến xót lòng, gì cũng được nhưng chỉ cần anh quay lại thôi. Sao anh cứ ngồi im lặng như thế khi mà tôi đã đứng ở ngay đây rồi?
Và chính lúc tôi đang mong chờ có một sự phản hồi nào đó từ anh thì bất ngờ, anh đứng lên, quay người lại.
Tôi bàng hoàng nhìn vào người đàn ông mà mình yêu từ ngày xa xưa và yêu ngay trong hiện tại. Chỉ có vào lúc này, nhìn toàn bộ con người anh trong hình hài yêu dấu không bị khuất mất sau thân cây nữa, tôi mới ngỡ ngàng nhận ra được vì sao anh chỉ có thể chờ đợi mà không đến tìm gặp tôi. Bởi lẽ, trong suốt khoảng thời gian mà tôi không thể tìm thấy ký ức đó, đã có những thứ mất mát mà không cách gì bù đắp được.
Gió lại thốc vào trong lồng ngực trống toác. Lồng ngực tôi và lồng ngực anh, như thể mọi thứ bên trong đó đã hoá thành cát, bay đi trong gió lạnh.
– Em hãy nhìn anh đi này, từ sau tai nạn đó, gia đình em biết chuyện đã không muốn chúng ta tiếp tục ở bên nhau. Anh cũng không còn đủ tự tin để ở bên em như ngày trước… nên chỉ có thể âm thầm dõi theo em mà thôi… Anh biết khi trở về đây sống em sẽ nhớ ra điều gì đó, hoặc em sẽ tìm thấy nơi này, anh tự cho mình một tia hy vọng mong manh nhất, rồi lại chẳng đủ can đảm để đối diện với em. Lần đầu tiên khi em đến đây thì anh đã nhận ra giọng nói của em rồi, anh đã vui đến nỗi bật khóc… Nhưng anh không biết phải đối diện với em thế nào, chỉ có thể gửi tình yêu của mình vào tiếng kèn harmonica. Rồi những cuộc gặp gỡ sau đó đã nuôi dưỡng sự ích kỷ trong anh, anh muốn được ở bên em, dù không còn là tư cách của một người yêu… Anh kể về quá khứ của chúng ta, nửa hy vọng em có thể nhớ, nửa mong em cứ xem như là một chuyện tình buồn. Rồi anh nghĩ nếu em không thể nhớ ra thì hãy để mọi thứ bị vùi lấp, nên đã chọn một cái kết như thế cho câu chuyện của mình. Ít ra, chúng ta vẫn có thể gặp nhau thông qua vai trò là hai người xa lạ như thế này…
Tôi nhìn vào ống tay áo phất phơ phía bên vai trái của anh, tai nạn ngày đó, đã cướp đi của tôi nhiều hơn một người mà tôi rất yêu thương.
Anh đã chẳng thể nào đường hoàng đến bên tôi vì mặc cảm, chỉ có thể dùng một thân phận khác để trò chuyện cùng tôi. Tại sao mãi đến lúc này tôi mới tìm ra ngọn đồi này chứ? Tại sao tôi lại để anh đau đớn trong suốt khoảng thời gian dài đến vậy? Tại sao tôi mãi cũng không thể nhớ ra anh? Dù giọng nói đó, gương mặt đó, bài nhạc đó, vốn từng thuộc về tôi?
Chẳng có cách nào hàn gắn lại những tổn thương mà chúng tôi đã phải gánh chịu, chỉ vì lẽ đời.
Tôi chạm vào bờ vai bên trái của anh, cái chạm khẽ khàng hệt như lúc chạm vào những hạt mưa. Rồi tôi dùng tay vén lớp tóc che gần hết nửa khuôn mặt bên phải, cầm tay anh, để những ngón tay anh chạm vào lớp da xù xì, hằn dài xuống tận cằm, để anh nhìn bằng mắt và cảm nhận bằng tay vết sẹo thật to trên mặt mình.
– Anh có tự hỏi vì sao em chẳng bao giờ đi vòng ra sau gốc cổ thụ để gặp anh không? Là vì em đã chẳng dám đối diện với anh, trong hình hài này… Em đã không còn đủ tự tin để tìm kiếm một tình yêu chân thành. Khi nói ra tất cả những điều này, em đã sợ biết bao nếu anh bước đến nhìn em, em sợ biết bao lúc nghĩ đến chuyện anh đã chờ đợi một người mà không còn xứng đáng với anh nữa rồi… Nhưng khi anh bước ra như thế này, em mới nhận ra mình đã ngu ngốc thế nào, không phải chỉ có mình em gánh chịu những thương tổn không thể phục hồi, cũng không phải chỉ có mình em chìm trong sự hoang mang bất an vô định. Và cũng không phải vì em mất đi ký ức, mà là chính những sợ sệt này đã chia cắt chúng ta dài lâu đến thế… Bây giờ, anh có còn muốn mình phải xa cách nữa không?
Không có tiếng trả lời. Gió thốc qua làm tóc tôi bay ra ngược sau, để lộ toàn bộ gương mặt đã không còn nguyên vẹn vào đôi mắt anh đang nhìn đăm đăm không chớp.
Tôi thấy trong mắt anh đầy ắp kinh ngạc, rồi chuyển sang đau buồn, xót xa, cuối cùng là nhẹ nhõm. Dường như, có rất nhiều chuyện chẳng thể ngờ đến được, mọi thứ cứ xoay vần, chếnh choáng, chỉ có tình cảm sau cùng còn lại trong lòng là chân thật.
– Em có muốn nghe lại giai điệu đó nữa không?
Tôi ôm ghì lấy anh như đã từng khát khao. Cái ôm mà tôi đánh mất, cái ôm mà tôi mong nhớ, cũng là cái ôm mà tôi kiếm tìm. Cuối cùng, tôi cũng chạm vào được tận sâu trong lòng anh.
Và chẳng thể ngờ, lúc đó trời đổ mưa, cơn mưa giống như nhiều năm về trước, cơn mưa giống như bây giờ, mưa mãi mãi vẫn chỉ là mưa. Nhưng cơn mưa đó, lúc nào cũng cho ta cảm giác rõ ràng nhất về sự thấm đẫm, giống như là cảm xúc trong mỗi con người. Khi cơn mưa rơi xuống, chạm vào đâu đó trên người, len qua kẽ áo, nghe lạnh mà rất bình yên. Hệt như tình yêu trong tôi và anh lúc này, quyện vào nhau, luồn trong từng tế bào, lan ra sự ấm áp diệu kỳ.
Chúng tôi lại ngồi dưới tán cây cổ thụ già, quên đi hết những buồn đau trong quá khứ, chỉ nghĩ đến hiện tại. Tôi thầm cảm ơn cơn mưa đã đưa chúng tôi quay về bên nhau, mãi mãi đến về sau.
Tôi dựa đầu vào vai anh, lần đầu tiên, lắng nghe lại lần nữa bản nhạc Kiss the rain bằng tiếng kèn harmonicar. Mưa lất phất bay, gió vẫn lạnh, cỏ vẫn xanh, và tình yêu vẫn còn ở đấy.
And deep down in my heart
Somehow I just know
That no matter what
I’ll always love you
So why am I still here in the rain.